death has been near - not to me directly, but to those I now. yet life also insists on arriving. in the same time span where I heard of two deaths, I also welcomed news of more than four births. life moves forward, indifferent to what happens. it brings me back to the Buddhist teaching of impermanence. reminding myself of this truth, that nothing lasts, suffering softens, joy fades, and both eventually slip away. everything changes.
so maybe “YOLO” or living in the moment does have its points. one day, in my forties, I will look back at these posts and feel myself carried back to this time.
weekend in Sai Gon still lack direction. in Hanoi, I had a rhythm: breakfast near the Old Quarter, coffee at a familiar shop where I could chat with the owner or laugh with Khanh. then lunch, another round of coffee, or simply wandering Phan Dinh Phung and Truc Bach. I’d end up at Bookworm, browsing shelves, sometimes buying books, sometimes not. and as the day faded, I’d head to Standing Bar with Minh and Thinh, laughing as the sun set over Truc Bach Lake, a cold beer in hand. those days feel so far away now and I miss them more than I can say.
“A typical Sunday at Standing Bar” was a playlist I made back then. listening to it now in Sai Gon, gazing at Landmark from my window, feels strange.
Sài Gòn xô bồ quá bạn ơi, dù thời tiết khá dễ chịu. lâu không được uống bia chửi bậy với các anh chị xấu. lâu không được ngồi bên vỉa hè Nguyễn Trường Tộ cười hihi nhìn dòng người đi lại, nhìn khách sạn đối diện thả khách du lịch tất bật. ở đâu cũng đi bộ được, toi biết thế, nhưng đi bộ trên những con đường mình quen thuộc và xàm le cùng các bạn thì thích hơn so với lủi thủi trên những con đường mình khum biết có ai sẽ xông ra xiên mình và hoàn toàn một mình.
chậc.
but this weekend isn’t so bad. at least in this moment, it feels good - like those scattered times in Sai Gon when I enjoyed my solitude, music, and the breeze drifting from my little balcony. I woke up early this Sunday and had my room cleaned by a gentle Btaskee sis which somehow made the day feel lighter.
các cụ nói đúng, nhà sạch thì mát bát sạch ngon cơm. có lẽ một phần toi thấy khó chịu là vì nhà toi bửn vl bửn và tường thì thấm. ngày hôm qua lêu hêu từ Slow về đến nhà ướt vl lại còn phát hiện tường nhà lại thấm chỉ muốn chửi bậy. và toi đã chửi bậy rất to thậc. ở Sài Gòn mấy bạn chửi bậy nghe vẫn dễ thương. tụi miền Bắc như toi chửi xong nghe lại còn thấy mình thậc vô giáo dục - trong khi toi có chớ, chẳng qua ừhm, don’t know, can’t excuse myself for this.
loanh quanh bỗng nhớ toi còn một quả dưa hấu to đùng, và một ít chả cốm tự làm từ đầu tuần trước. chả cốm thì thôi.. tại sao toi làm lằm làm lốn, làm đ gì nhiều thế nhỉ giờ ăn khum hết nổi. vậy hôm nay detox: dưa hấu và muối, và sữa chua; chả cốm thì thôi.. tuần trước toi có xao lại một chút ruốc của bố nhét cho, xao cùng mỡ (đau tim vl) và dầu olive. chậc, viết blog kể lể vl. giống như hôm qua sau hai chai bia và ngồi thu lại vài bài nhạc toi cũng kể lể trước khi thu âm. già rồi thích kể lể? hoặc giả tính toi vốn xàm lờ và giờ ở giữa các chốn này khum ai xàm lờ cùng nên tự xàm?
sáng thời tiết đẹp thậc. đẹp đến độ làm nao nao chái tim của toi, cái mà mới hôm qua còn phàn nàn đ có gì vui ở cái chốn xô bồ này.