I’ve always been drawn to the vastness of the sky - to the quiet mystery of the universe. if there’s one song that could soundtrack my whole life, it would be Saturn by Sleeping at Last, especially that line: “that the universe was made just to be seen by my eyes.”
the last time I saw the Milky Way in its full glory was back in 2019, at Pangong Lake, Ladakh. it’s hard to explain what I felt then. it was not silent thing - I remember talking, and laughing - but somewhere deep inside, something shifted. that night left a mark, one of those once-in-a-lifetime imprints you carry forever.
you can’t really see the Milky Way at Pangong Lake anymore. the rise of glamping, the dust, and the changing climate dimmed it. so it was grateful to be there, in that moment. there’s nothing quite like it. since you can witness the whole Milky Way with your bare eyes.
it’s the Mid Autumn Festival of 2025. ten years since I graduated. ten years of working, surviving, and somtimes breaking in this relentless office world. chuyện này nên kể bằng tiếng mẹ đẻ. lúc đó là hồi còn ở Hải Phòng, ở khu tập thể nhà nghèo toàn nhà cấp 4 còn dùng chung sân giếng và nhà vệ sinh công cộng, toi vẫn nhớ như in hồi đó không được đi chơi trung thu - cơ bản vì không có bạn chơi cùng, không có người lớn đưa theo đám múa lân. giờ nghĩ lại thấy từ hổi nhỏ, bé xíu, đã quen với việc tự chơi một mình, tự vui một mình. trong đầu toi giờ vẫn còn khung cảnh hồi đó, trước hiên nhà bày một đống đồ chơi nhặt nhạnh, tự chế, thành mâm cỗ nhỏ nhỏ, rồi tự cười, tự ngắm trăng. hồi đó nhà chưa cao, trăng chênh chếch, hay trăng lên cao đứng dưới hiên nhà vẫn ngắm được. chà, hồi nhỏ toi dễ thương hết mức. đến độ giờ nếu quay lại thời gian đó toi chắc sẽ ôm mình một cái vì sự dễ thương này.
Trung Thu – chậc, nên cả ngày hôm nay toi nghe Trông Trăng của tụi Mèow Lạc, mấy đứa 2k hay hát bên HRC. xong rồi đến Thành phố mơ màng – ò, that’s so romantic of me. thỉnh thoảng nghe nhạc toi hay nghĩ Khánh ở nơi phương trời xa cách nhau mấy nghìn km (may vẫn còn chung một múi giờ) đang làm chi ta, có đang date hay đang hihi với em bé nào khum ta. chậc.
lately, I’ve been reading Before the Coffee Gets Cold by Toshikazu Kawaguchi - my first Japanese novel. it’s a gentle, almost naive kind of storytelling. compared to Angela Carter’s rich, layered prose, Kawaguchi’s “show-don’t-tell” feels like a child narrating a diary. but somehow, that simplicity works. I find myself enjoying it - especially after the dreadful Chinese story I often read through before bed. ha ha.
and still, I miss my life in Hanoi.